NHÀ THƠ ANH NGỌC
Sang blog của chị Bạch Dương, thấycó bài thơ "Xuân quê hương", mình chợt nhớ đến bài thơ này :
KHÚC KHẢI HOÀN CỦA ĐẤT ĐAI
I
Khúc hát đầu tiên là khúc hát của đất đai
Nhịp bảy, nhịp ba những bài ca lao động
Đất hoang dại bật mầm xanh sự sống
Tiếng rìu chen tiếng cuốc râm ran
Sớm nắng lên chiều đã lại mưa ngàn
Cánh dẻ rừng trôi theo dòng suối đổ
Làng đã mọc lên đôi bờ Cam Lộ
Nhớ những màu khoai lúa biếc ven sông
Cánh buồm trăng vời vợi sóng Ba Lòng
Nghe rậm rịch tiếng vồ nện đất
Những vụ gieo trồng
Những mùa hái gặt
Lửa bập bùng gà gáy giục sang canh
Người đi, người đi nhớ một sắc trời xanh
Câu hò cũ ngân dài da diết
Từ Đông Hà xuôi về Cửa Việt
Máu trộn mồ hôi con cháu nói ông cha
Đã lảm nên Quảng Trị quê ta
II
Khúc hát trầm hùng, khúc hát ngân nga
Khúc hát của đất đai tím bầm chia cắt
Đau Quảng Trị là nỗi đau đất nước
Xé lòng ta đấy hỡi Hiền Lương
Mười mấy năm trời không một chuyến đò ngang
Người nhớ người, đất lại thương nhớ đất
Ôi những mái nhà tôn trong "khu trù mật"
Mênh mang gió bụi trưa hè
Bao cát, hầm sâu đè nặng cơn mê
tiếng nện giày đinh, tiếng ầm ầm đập cửa
Đất có lửa chúng bắn vào ngọn lửa
Trời có mặt trời chúng che khuất mặt trời
Khúc hát đầu tiên là khúc hát của đất đai
Nhịp bảy, nhịp ba những bài ca lao động
Đất hoang dại bật mầm xanh sự sống
Tiếng rìu chen tiếng cuốc râm ran
Sớm nắng lên chiều đã lại mưa ngàn
Cánh dẻ rừng trôi theo dòng suối đổ
Làng đã mọc lên đôi bờ Cam Lộ
Nhớ những màu khoai lúa biếc ven sông
Cánh buồm trăng vời vợi sóng Ba Lòng
Nghe rậm rịch tiếng vồ nện đất
Những vụ gieo trồng
Những mùa hái gặt
Lửa bập bùng gà gáy giục sang canh
Người đi, người đi nhớ một sắc trời xanh
Câu hò cũ ngân dài da diết
Từ Đông Hà xuôi về Cửa Việt
Máu trộn mồ hôi con cháu nói ông cha
Đã lảm nên Quảng Trị quê ta
II
Khúc hát trầm hùng, khúc hát ngân nga
Khúc hát của đất đai tím bầm chia cắt
Đau Quảng Trị là nỗi đau đất nước
Xé lòng ta đấy hỡi Hiền Lương
Mười mấy năm trời không một chuyến đò ngang
Người nhớ người, đất lại thương nhớ đất
Ôi những mái nhà tôn trong "khu trù mật"
Mênh mang gió bụi trưa hè
Bao cát, hầm sâu đè nặng cơn mê
tiếng nện giày đinh, tiếng ầm ầm đập cửa
Đất có lửa chúng bắn vào ngọn lửa
Trời có mặt trời chúng che khuất mặt trời
Loang lổ rằn ri nhăn nhở những miệng người
Khuất sau miệng súng
Từ biển kéo lên, từ trên trời đổ xuống
Nhung nhúc bầy "cọp biển" "trâu điên"
Ái Tử, La Vang, Dốc Miếu, Cồn Tiên
Tên đất, tên làng biến thành tên cứ điểm
Câu hát đò đưa chỉ còn trong kỷ niệm
Chúng sơn nhãn hiệu USA
Chữ cái tiếng Anh ngang dọc những tường nhà
Phun thuốc độc vào những mùa hoa trái
Mồ mả ông bà vùi trong cỏ dại
Đất thành khăn ràng rịt vết thương người
Mỗi một hòn thấm một giọt máu rơi.
III
Ôi còn gì sâu bằng ruột đất
Một ngọn lửa ủ muôn đời chẳng tắt
Da diết âm thầm ngọn Lửa màu nâu
Gốc lại đâm cây, rễ lại bám vào
Mạch sống ứa nhựa dồn lên nhịp đập
Hồ bom đào hố bom lại lấp
Đốt hận đốt thù măng đã thành tre
Kịp buổi ta về tỏa lá xanh che
Cây lớn vội cho vừa tầm mắc võng
Mẹ Cam Lộ bao đêm dài trông ngóng
Con đã về hương dẻ cũng về theo
Nét cười nghiêng sau vành mũ tai bèo
Trong tay mẹ là mười tám năm trời xa cách
Đang rậm rịch những âm thanh chiền dịch
Bản hùng ca của núi rộng sông dài
Giành lấy đất đai, giữ lấy đất đai
Ơi tiếng hát
Như gió chuyển cây rừng biền triều lên dào dạt
Bốt dồn thù chới với giữa bao la
Ta ghếch họng trung liên trên cứ điểm Đông Hà
Nghe quanh mình bâng khuâng mùi cỏ mật
Là khi ngực ta lại áp vào ngực đất
Ta lẫn vào trong lá có rễ cây
Trùng điệp một màu xanh bủa vây
Người của đất lại bật lên từ đất
Khẩu súng bàn tay mênh mông tầm vóc
Trên ngọn Phu Lơ vời vợi đỉnh trời
Ta nhìn xuống dinh lũy kẻ thù như những thứ đồ chơi
Nặn bằng đất sét
Lịch sử đã rung chuông tấn tuồng xưa đã khép
Những căn cứ, chỉ khu rủ bóng cờ hàng.
Qua Đầu Mầu, Ái Tử đến La Vang
Cô gái Vân Kiều lại xuôi đường số 9
Cầu vừa bắc qua, thuyền vừa cập bến
Người về, người về, trên nền cũ ông cha
San hố bom sâu ta dựng lại nếp nhà
Cho mảnh trăng vàng lại về soi trước giậu
Cho nhịp chày lại xô câu hò giã gạo
Giành lấy đất đai, giữ lấy đất đai
Khúc hát cuối cùng vang suốt đến tương lai
Khúc khải hoàn của đất đai chiến thắng.
Khuất sau miệng súng
Từ biển kéo lên, từ trên trời đổ xuống
Nhung nhúc bầy "cọp biển" "trâu điên"
Ái Tử, La Vang, Dốc Miếu, Cồn Tiên
Tên đất, tên làng biến thành tên cứ điểm
Câu hát đò đưa chỉ còn trong kỷ niệm
Chúng sơn nhãn hiệu USA
Chữ cái tiếng Anh ngang dọc những tường nhà
Phun thuốc độc vào những mùa hoa trái
Mồ mả ông bà vùi trong cỏ dại
Đất thành khăn ràng rịt vết thương người
Mỗi một hòn thấm một giọt máu rơi.
III
Ôi còn gì sâu bằng ruột đất
Một ngọn lửa ủ muôn đời chẳng tắt
Da diết âm thầm ngọn Lửa màu nâu
Gốc lại đâm cây, rễ lại bám vào
Mạch sống ứa nhựa dồn lên nhịp đập
Hồ bom đào hố bom lại lấp
Đốt hận đốt thù măng đã thành tre
Kịp buổi ta về tỏa lá xanh che
Cây lớn vội cho vừa tầm mắc võng
Mẹ Cam Lộ bao đêm dài trông ngóng
Con đã về hương dẻ cũng về theo
Nét cười nghiêng sau vành mũ tai bèo
Trong tay mẹ là mười tám năm trời xa cách
Đang rậm rịch những âm thanh chiền dịch
Bản hùng ca của núi rộng sông dài
Giành lấy đất đai, giữ lấy đất đai
Ơi tiếng hát
Như gió chuyển cây rừng biền triều lên dào dạt
Bốt dồn thù chới với giữa bao la
Ta ghếch họng trung liên trên cứ điểm Đông Hà
Nghe quanh mình bâng khuâng mùi cỏ mật
Là khi ngực ta lại áp vào ngực đất
Ta lẫn vào trong lá có rễ cây
Trùng điệp một màu xanh bủa vây
Người của đất lại bật lên từ đất
Khẩu súng bàn tay mênh mông tầm vóc
Trên ngọn Phu Lơ vời vợi đỉnh trời
Ta nhìn xuống dinh lũy kẻ thù như những thứ đồ chơi
Nặn bằng đất sét
Lịch sử đã rung chuông tấn tuồng xưa đã khép
Những căn cứ, chỉ khu rủ bóng cờ hàng.
Qua Đầu Mầu, Ái Tử đến La Vang
Cô gái Vân Kiều lại xuôi đường số 9
Cầu vừa bắc qua, thuyền vừa cập bến
Người về, người về, trên nền cũ ông cha
San hố bom sâu ta dựng lại nếp nhà
Cho mảnh trăng vàng lại về soi trước giậu
Cho nhịp chày lại xô câu hò giã gạo
Giành lấy đất đai, giữ lấy đất đai
Khúc hát cuối cùng vang suốt đến tương lai
Khúc khải hoàn của đất đai chiến thắng.
24-5-1972
TÁC GIẢ: NHÀ THƠ ANH NGỌC
----------------------------------------------------------
Mình thấy bài thơ rất hay, liên tưởng đến "Bài ca vỡ đất" của nhà thơ Hoàng Trung Thông nhưng bài thơ "Khúc khải hoàn của đất"còn miêu tả nhiều hình ảnh động của cuộc chiến tranh, các địa danh gắn liền với các trận chiến ác liệt,....Mình cảm nhận được ( một chút ) nhưng không biết bình thơ và cũng chẳng biết nêu cảm nhận về bài thơ vì mình không giỏi văn, mình viết văn không được. Chỉ biết rằng mình rất thích bài thơ "Khúc khải hoàn của đất". Theo mình, thơ ca thời kháng chiến vẫn còn hoài giá trị văn học và đậm tính lịch sử. Không biết bài thơ "Khúc khải hoàn của đất"có trong chương trình giáo dục phổ thông chưa nhỉ? Nếu mà chưa thì thật tiếc.
Mình tâm đắc 3 câu cuối của bài thơ :
" Giành lấy đất đai, giữ lấy đất đai
Khúc hát cuối cùng vang suốt đến tương lai
Khúc khải hoàn của đất đai chiến thắng."
Khúc khải hoàn của đất đai chiến thắng."
Chúc em gái nhân ngày 8/3 xinh tươi hạnh phúc (~_~)
Trả lờiXóahttp://thuthuat.taimienphi.vn/cf/Images/ba/2015/2/anh-dong-8-3-doc-dao.gif
Em cảm ơn chị. Em chúc chị luôn vui nha!
XóaAnh cũng vừa sang nhà chị ấy đấy
Trả lờiXóaĐất nước đang vào xuân, anh nhỉ.
XóaMình ghé thăm bạn đọc entry hay nè, mình chúc bạn luôn an vui và hạnh phúc nhé.
Trả lờiXóaThương
Đó là bài thơ của nhà thơ Anh Ngọc, mình chỉ thấy hay, đăng lên thôi. Nhớ cái thời học phổ thông, thầy cô giảng dạy bình luận các bài thơ kháng chiến lắm.
XóaMình chúc bạn luôn vui khỏe nhé!
Chỉ một điều thôi là thích bài thơ cũng đủ hiểu sự đồng cảm và năng lực thẩm thơ của Hoa Đào Mùa Xuân đến chừng nào rồi . Đã tìm thấy trong sự hiếm hoi rồi đây ! Chú thấy cần nói câu cảm ơn !
Trả lờiXóaDạ, tự bài thơ hay ạ. Cháu không biết bình thơ nhưng cháu nghĩ bài thơ " Khúc Khải hoàn của đất đai" có thể đưa vào chương trình phổ thông để thế hệ sau hiểu hơn tinh thần yêu nước, hiểu những năm gian khổ lao động, chiến đấu và hy sinh của ông cha. Bài thơ có nhiều từ, nhiều câu rất " đắt" không thể thay thế bằng những từ ngữ khác được. Có gì đó rất thực trong mỗi từ ngữ, mỗi câu thơ làm sống dậy những năm tháng hào hùng đó. Nếu được nhiều người đọc, bình luận hẳn sẽ cảm nhận được những ý hay. Chiến tranh đã qua đi nhưng chúng ta không được quên quá khứ hào hùng đó, dù trong số những người lính năm xưa có người lại không muốn nhớ về những năm tháng đó. Cháu không dám bình luận nhiều vì sợ sai. Chỉ có một điều đơn giản là cháu rất thích bài thơ này, thế thôi ạ. Mới đọc tên bài thơ cũng đã thích rồi " Khúc khải hoàn của đất đai". Đất và Người Quảng Trị chịu nhiều đau thương, mất mát trong chiến tranh nhưng Người và Đất Quảng Trị vẫn chiến thắng. Kẻ thù đã chịu thua trước con người Việt Nam và đất đai Việt Nam.
Xóa