Lặng thầm một chiếc thuyền con
Mà sao chở nặng nguồn cơn cõi Người !
24/07/2024 ( 19/6 âm lịch )
VU LAN NHỚ MẸ
Con xa mẹ từ tấm bé *
Nên luôn thèm mẹ, mẹ ơi!
Chưa một lần dám than trách
Dù con chịu lắm thiệt thòi.
Tuổi trẻ không ai dạy bảo
Con hư bởi tại con thôi
Mẹ ơi! Mẹ không có lỗi
Đời dạy con chẳng thành người.
Mẹ ốm, con không ở cạnh
Nâng giấc, thăm hỏi, thuốc thang…
Mẹ mất, con không có mặt
Áo xô, chống gậy chịu tang…
Theo thầy, mẹ về cực lạc
Con không báo đáp được gì
Con là đứa con bất hiếu
Bạc tiền nào có ích chi.
Yêu mẹ con không bằng đất
Con không bằng cỏ, mẹ ơi!
Ngồi buồn mỗi lần nhớ mẹ
Con thêm một lần mồ côi!
PHẠM THƯỜNG DÂN
* Mẹ rời đất nước đi xa nửa vòng trái đất, còn con thì vẫn ở quê nhà
XÓM ĐÁY
Khi mọi người đã sinh họ sinh hàng
Khi mọi nhà đã lập làng, lập ấp
Đã chiếm hết những bờ xôi ruộng mật
Tổ tiên tôi mới tìm đến nơi đây.
Mảnh đất ven sông lau sậy, bùn lầy
Cắm sàn ở đóng đăng, kéo vó
Nghề thành tên từ bao giờ chẳng rõ
Chiếc cầu tre khấp khểnh bước đi về.
Vài chiếc lều phác thảo một dáng quê
Còn phải đổi bằng bao nhiêu công sức
Nước mắt, mồ hôi buổi đầu tạo dựng
Cắm kè, trồng cây, vượt thổ, làm nhà.
Cho những trưa đã xao xác tiếng gà
Đêm tiếng chó sủa trăng ngoài ngõ
Xóm Đáy của tôi hình thành như thế đó
Cứ âm thầm lặng lẽ sinh sôi.
Ở đâu cũng nhớ về xóm Đáy
Vẫn tận cùng dù đã lắm đổi thay
Thơ tôi như chiếc khăn tay
Lau khô nước mắt những ngày cách xa.
TÌNH SÔNG
Hai đứa mình nhà ở bên sông
Em như nước nói lời con sóng
Tôi là bờ đứng lặng im soi bóng
Để hai nhà mát rượi giữa dòng ta.
Nước vỗ bờ dào dạt reo ca
Bờ ôm nước đôi tay trần vạm vỡ
Đời như sóng khi bồi khi lỡ
Sóng như đời vẫn một dòng trôi.
Nước đục trong, nhanh chậm, đầy vơi
Bờ mãi đứng chôn chân chung thủy
Khờ dại quá tôi đâu dám nghĩ
Nước em sang dòng khác tự lâu rồi.
Mỗi lần gặp sông lòng luống bồi hồi
Sóng em bây giờ vỗ bờ nào hát
Để khô hạn bờ tôi chết khát
Bìm bìm âm thầm lấp tím lối đi.
CAU
Khi là cây cột chống trời
Khi bung bét hạt thay lời gió mây
Hương trầm thoang thoảng xa bay
Quả non xanh tựa những ngày tháng xanh.
Là khi em đến bên anh
Chũm cau nhanh nhảnh mà thành lứa đôi
Cau trầu nay chỉ lệ thôi
Chum sành ngày ấy chẳng ngồi gốc cau.
Gặp cơn sương muối úa trầu
Trái buồn đỏ rụng nỗi đau hai nhà
Thay em nâng trái cau già
Rưng rưng cổ tích đã là chiêm bao.
Giọt trời rớt một tàu cau
Lại thêm một đốt với vào trời xanh.
VƯỜN XUÂN
Lạc nẻo vườn xuân theo gió đông
Dập dìu cánh bướm dụ đi vòng
Hoa hoe nắng sớm tan sương mộng
Đã tỏ đường hoa- một nét cong.
Liễu đứng buông lơi thả tóc dài
Đáy hồ lộng lẫy bóng đền đài
Lối mòn mất hút sau bờ cỏ
Rạo rực xui lòng thương nhớ ai.
Sực nức không gian thấm đẫm hương
Long lanh mắt biếc với môi hường
Tiếng chim tình tự trong vòm biếc
Chân bước ngập ngừng vương … vấn vương.
Lạc nẻo vườn xuân lạc cõi tiên
Địa đàng càng cũ lại càng thiêng
Thiên nhiên cũng giống như người nhỉ
Hoa đấy ta đây một nỗi niềm.
PHẠM THƯỜNG DÂN
VỀ LÀNG
Về làng ở với người làng
Dây mơ rễ má họ hàng, anh em
Tình làng không kể sang hèn
Những khi tối lửa tắt đèn có nhau.
Nếp làng vẫn giữ từ lâu
Mâm cao không trọng, trọng câu chào mời
Nghĩa làng chia sẻ buồn vui
Việc làng lớn nhỏ mọi người lo chung.
Bờ tre, ruộng lúa, con sông
Nghề làng mưa nắng, canh nông sớm chiều
Lưng trâu vắt vẻo tiếng tiêu
Tầng không vi vút sáo diều mênh mang.
Trẻ đi đất khách làm quan
Già về với ruộng với làng làm dân.
PHẠM THƯỜNG DÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét