NGẪM

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2020

Đời người...vô thường





Nghĩ về cuộc đời : kiếp người là phù du
Bạc tiền lợi danh ngày sau hóa bụi mờ
Trở về mộ sâu hai tay chẳng còn chi
Giọt lệ chia ly, ai khóc cười thương ta?

Khóc òa chào đời - biển đời là bể khổ
Mỉm cười ra đi, đời ta không phí hoài
Lòng người nông sâu, hơn thua tranh giành nhau
Tình đời trả vay mây bay hóa vô thường

Đời người thăng trầm thoáng như mộng trăm năm
Nghèo khổ, sang giàu ai biết được ngày về
Tựa đóa phù dung sớm nở tối tàn
Kiếp người qua mau, sao nỡ dối lừa nhau?

Đời người cát bụi, bạc tiền vật ngoài thân
Trao nhau chữ tình tham sanh si, lụy phiền
Tựa giấc chiêm bao, chớp mắt hồn xanh xao
Mộ sâu phủ lấp, kiếp sau còn thấy nhau?

Nghĩ về tình đời, ta chợt buồn thương ta
Mắt nhắm tay buông tất cả đành trả lại
Một đời ngược xuôi nuối tiếc hoài khôn nguôi
Phủ mờ thời gian, mộ xanh có chôn vùi?

Nhân vô thường, quả vô thường




Sáng tác: Nguyên Chấn Phong Trình bày: Đại đức Thích Nhuận Thanh

Đời người sinh ra chỉ sống một lần thôi Mai này ra đi giữ trong tay được gì Bạc vàng lợi danh có đây rồi lại mất Ngày còn bên nhau xin đừng gian dối nhau Đời người bôn ba, sinh tử ai từng qua Nhắm mắt xuôi tay, cát bụi ta lại về Nợ đời trả vay, khách trọ cuộc đời đây Đời là phù du, xin đừng gieo hận sầu
Đời thoáng qua như gió thoáng mây bay Gặp nhau đây rồi xa nhau một ngày Bước thời gian vô tình trôi quá vội Xin đừng trao nhau lời đắng bờ môi Đời bể dâu đừng thêm khổ cho nhau Tình tan mau như nước trôi qua cầu Nếm thương đau thấu hiểu ai khổ đau Ôi cuộc đời nào ai biết ngày sau Rồi một ngày ta bỡ ngỡ nhìn lại ta Tuổi xuân tàn mau tóc xanh nay bạc màu Hối tiếc bao điều thời gian đâu chờ ai Thoáng chốc trăm năm, ôi buồn một kiếp người


Này bạn thân ơi số kiếp nhân sinh chỉ là cõi tạm trần gian
Dù anh và tôi ai sang giàu ai gian khó,mai xa kiếp con người
về với cát bụi mờ thì cũng đều đôi tay trắng

Đời là phù du, ta sống hôm nay đâu biết về ngày mai sau
Hãy dành cho nhau bao nhiêu niềm vui đang có
Không ganh ghét hận thù, chẳng gian dối lọc lừa vì kiếp người sẽ vội qua

Người ơi hãy nhớ ta là cát bụi, sẽ về cát bụi thì xin đừng toan tính thiệt hơn
đời như thoáng mơ được mất ta đâu ngờ
hỏi ai có bao giờ không trở về cát bụi đâu

Cuộc đời là bao hãy mến thương nhau với bằng tất cả con tim
Để rồi một mai khi ta lìa xa nhân thế không lo lắng ưu buồn
chẳng nuối tiếc muộn phiền chuyện thế sự nơi trần ai.

Cuộc đời vô thường



Đời người là một hợp thế 
Nhân duyên thành rồi cũng phân li 
Ngại ngùng gì chẳng dám cho nhau 
Những nghĩa tình hạnh phúc bền lâu 
Rồi mai đây thân về miền đất lạnh 
Dẫu vui buồn hay có thương đau 
Cũng chôn vùi nơi chốn mồ sâu 

Này người hỡi nghĩa trang nào giới hạn 
Cho người già hay chỉ bóng hoàng hôn 
Những ánh dương ban mai vừa ló dạng 
Cũng tắt lịm theo lẽ vô thường 

Đã biết nơi thế gian là cõi tạm 
Thân con người luôn tựa áng phù vân 
Mới phút giây còn ở chốn này
Ngoảnh mặt lại cỏ đã xanh mồ

 ------------------------------------------------------------

ĐÃ BIẾT LÀ VÔ THƯỜNG, SAO CỨ CÒN PHIỀN NÃO?