Nhớ mãi ngày
con sinh ra từ Cha Mẹ
Con được
làm người với lẽ tự nhiên
Tiếng khóc
chào đời theo bờ môi con trẻ
Cha Mẹ nhìn
con trong ánh mắt dịu hiền…
Rồi bắt đầu
những năm tháng gian lao
Nuôi con
lớn theo từng ngày vất vả
Không quản
chi, Mẹ long đong, tần tảo
Cha nhọc
nhằn, gồng vác những đắng cay...
Khi con
buồn, Mẹ luôn ở bên con
Lúc con khó
khăn, luôn có Cha giúp đỡ
Chuyện nhỏ,
chuyện to, con đều gặng hỏi
Cha Mẹ chở
che con trong cả những giấc con mơ...
Nhìn theo Cha,
con có một thần tượng
Dù sau này,
con mới dám gọi thành tên
Mẹ là Bà
tiên, con không cần tưởng tượng
Nương bóng Người,
con thấy ấm áp, bình yên!
Con chưa
vấp ngã vì Mẹ Cha luôn kề cận
Khuyên răn
con trong từng chút từng li
Cho con
sống trong an vui, đầm ấm
Nếp nhà
luôn gìn giữ và khắc ghi...
Con vào đời
vững bước, chắc bàn chân
Không tham
danh, không cầu mong đoạt định
Không u mê,
không bon chen, sân lấn
Sống giản
đơn trong tình cảm gia đình…
Công ơn Cha
Mẹ lớn lao hơn biển cả
"Chẳng bao
giờ con trả hết được đâu, con"
Cảm ơn Cha
đã cho con tất cả!!!
Tạ ơn Mẹ suốt đời hy sinh cả vì con!!!
***
Rồi giờ đây, âm
dương đà cách trở
Mẹ và Cha
vẫn như đang dõi bước theo con
Con luôn tự
nhủ lòng thầm nhớ :
“Cha Mẹ mãi mãi
là điểm tựa của đời con!”