TÔI NHẬN ĐIỂM MÌNH
Bên
đèn khuya - lại gặp các em
Vẫn
đông vui, như giờ lên lớp.
Mỗi khuôn mặt – hiện trong trang viết
Nét chữ quen - thấp thoáng nét người.
Mỗi câu chữ - thì thầm cùng tôi
Trang giấy trải - phập phồng hơi thở
Màu mực xanh - tâm hồn thơ trẻ
Ngòi bút tôi dò - hết nông sâu.
Bài giảng tôi - đọng lại nơi nào?
Bài giảng tôi - đọng lại nơi nào?
Bao ý tưởng - còn vương dấu vết
Nghe lòng đượm - ngọn đèn đêm rét
Chỗ chông chênh - như gió thổi hoang.
Bài làm các em như một tấm gương
Tôi soi vào hiểu mình đích thực
Như dòng suối biết mình là nguồn nước
Chảy âm thầm giữa biển sóng mênh mông
Chẳng dám bảo mình đã đủ yêu thương
Dẫu đêm đêm thức ròng bên giáo án
Các em ngoan, nỗi buồn tôi tan biến
Tôi thoáng buồn, cả lớp lặng nhìn nhau
Có em điểm thấp, có em điểm cao
Vì chậm chạp hay vì sáng dạ
Vì lười biếng hay vì chăm chỉ?
Có ai nghĩ rằng - trước hết vì tôi?
Chẳng
thể nào trọn vẹn niềm vui
Nếu
còn một bài tôi phải cho điểm thấp
Ở
đó tấm lòng tôi thiếu hụt
Chấm
điểm em, tôi nhận điểm chính mình…
Cô giáo Kim
Anh
Trường
THPT Phan Chu Trinh – Đà Nẵng
VIÊN PHẤN TRẮNG
Đơn
sơ như là phấn trắng
Vốn
từ đá cứng luyện nên.
Nay
hiền ngoan như trẻ nhỏ
In
trên nền bảng chữ mềm !
Nét chữ
chỉ bao điều lạ
Giúp
cho trò hiểu nhiều hơn
Ngay
cả vụn rơi thành bụi
Vẫn
trắng tinh trên bục, nền !...
Tôi
yêu từng viên phấn trắng
Thân
quen từ thuở ấu thơ
Cùng
với bảng đen làm bạn
Gieo
cho đời bao ước mơ !
THẦY
GIÁO NGUYỄN QUANG ( THÁI BÌNH )
TS: Ngày nay, hình ảnh Người Giáo viên không còn được
tôn trọng như ngày xưa vì nhiều lý do. Những niềm vui, nỗi buồn, trăn trở, suy tư, lo lắng, khó khăn, vất vả, áp lực, oan trái,… những tâm sự thầm
kín,… của nghề giáo ngày nay chỉ có những người giáo viên hiện nay đang trực tiếp đứng trên bục
giảng mới thực sự hiểu, cảm thông và chia sẻ được cùng nhau, còn người ngoài thì chỉ biết phê
phán, suy đoán, xét nét bằng suy nghĩ chủ quan mà thôi. Với tôi, học sinh vừa là người học trò, vừa là người con, vừa là người bạn và vừa là người thầy của tôi ( trẻ em có những
điều hay mà người lớn phải học đấy, đừng nên cho rằng người lớn lúc nào cũng đúng
). Tôi yêu học
trò của tôi! Thế là đủ.
BÀI VIẾT NÀY XIN ĐƯỢC MIỄN BÌNH LUẬN