NGẪM

Thứ Ba, 17 tháng 7, 2018

Nói với Thơ



Em nào có khiếu làm thơ
Cho nên dù mãi mong chờ
Thơ em chưa mềm hơi thở
Em đành buông bút, bỏ thơ...

Bỏ thơ, em lại thẫn thờ
Mộng mơ trao về bên nớ
Người xa muôn trùng cách trở
Bao giờ tình hết bơ vơ?

Bơ vơ ôm một mối tơ
Trách ai sao quá hững hờ
Mong sao ý lòng rộng mở
Cho mình còn phút vu vơ

Vu vơ một chút cùng thơ
Ngẩn ngơ theo ánh trăng mờ
Nhủ lòng say thôi đừng nhớ
Kẻo mà tình lại “sa cơ" …( hihihi)

BÀI CẢM TÁC 

VÔ ĐỀ
Vu vơ cũng thật nên thơ
Mối tơ vương vấn, "sa cơ" thật rồi!
(Anh Đỗ Văn Đến)



VẦN Ơ

Em không có khiếu làm thơ 
Cho nên câu chữ anh chờ 
Mỗi vần ấm như hơi thở 
Yêu em nên anh yêu thơ...

Vắng em lâu nhớ thẫn thờ
Em có hiểu không bên nớ
Xa nhau đất trời cách trở
Nhớ nhau chỉ sợ bơ vơ 

Sao trời chưa kịp se tơ 
Nắng mưa lưỡng lự hững hờ 
Bao giờ vườn đào mới mở
Anh vào thả chút vu vơ 

Anh gửi em mấy câu thơ
Tình anh sáng, kệ trăng mờ 
Em ơi đừng nhé thờ ơ
Để anh suốt đời phải nhớ!
(Anh Sỏi)



VÔ ĐỀ
Tự tình lòng nói thơ
Dòng sông vẫn nước đôi bờ
Vẫn mùa trăng xưa,bến cũ
Kéo sợi muôn trùng dệt tơ...
( Anh Lý Đức Quỳnh)